Thấy biểu hiện của vợ, anh nghi lắm, có lẽ chị đang giấu giếm anh điều gì. Nghĩ vậy, anh vùng ngay dậy bám theo bóng chị.
Sinh nhật tuổi
30 của chị rơi đúng vào ngày chủ nhật. Ngay từ sáng, anh đã xăm xắn dọn
dẹp nhà cửa, đi chợ mua một bó hoa lớn về cắm giữa phòng. Xong, anh ngọt
ngào bảo chị:
- Già rồi còn bày vẽ sinh nhật gì nữa. Với lại, chiều em phải ra ngoài có chút việc bận rồi.
- Ơ hay, mọi năm em toàn nhắc khéo anh vào ngày sinh nhật. Năm nay con ở quê với ông bà, anh lại không vướng bận công việc, cũng không phải đi công tác. Mà em bận việc gì thì để hôm khác...
- Không được, em có hẹn rồi, cái hẹn này không hoãn được.
- Hay là để chiều anh đưa em đi việc rồi sau đó vợ chồng mình đi ăn uống gì luôn?
- Thôi, em đi một mình cũng được. Anh cứ ở nhà, em về rồi ăn cơm, không phải bày vẽ gì đâu...
Cuối giờ chiều, chị lặng lẽ xách túi đi, anh lại gọi với theo:
- Để anh đưa em đi nhé!
- Em đã bảo không mà, em đi việc riêng, anh đi không tiện.
- Việc riêng là việc gì mà sao em không chịu nói, lại đúng ngày sinh nhật?
- Việc cơ quan ấy mà, sắp Tết có mấy việc phát sinh, em đến cơ quan tí rồi về thôi!
Nhìn theo bóng
chị, anh không yên lòng. Công việc của chị là hành chính, làm gì có kế
hoạch, dự án mà phát sinh. Mấy tuần nay, không ngày nào chị không về nhà
muộn, anh hỏi thì chị thanh minh phải làm thêm, tắc đường... Anh nghi
lắm, có lẽ chị đang giấu giếm anh điều gì. Nghĩ vậy, anh vùng dậy bám
theo bóng chị. Trời nhập nhoạng tối, anh nhấn ga phóng thật nhanh và vẫn
kịp thấy dáng quen thuộc của chị ở phía trước. Đến ngã ba anh phải dừng
đèn đỏ, đường đông, anh cố len lên phía trước để bắt kịp chị mà chỉ
nhìn thấy xe chị rẽ về bên trái thay vì đi thẳng theo đường đến cơ quan.
Lòng anh như có lửa đốt, anh nắm chặt tay ga xe, chỉ muốn chồm lên thật
nhanh mà dòng xe qua lại quá đông, anh mất dấu chị.
- Về rồi cơ à? Tưởng phải làm đêm làm hôm nữa chứ?
- Anh làm sao vậy? Có ít giấy tờ em phải chuẩn bị cho sếp mai đi họp...
- Tôi tưởng cô mới nhận thêm việc tiếp khách đêm? Cô định qua mắt tôi đến bao giờ? Cơ quan cô giờ mới chuyển chỗ à, xa gớm nhỉ, ngày nào cũng phải về muộn. Cô khai mau, cô đi đâu, gặp gỡ thằng nào?
- Ơ, em đến cơ quan mà...
- Cô vẫn ngoan cố à? May cho cô là hôm nay đường đông không thì tôi bắt tận tay, day tận trán. Muốn sống muốn chết khai ra mau, không cô chết với tôi...
- Em, em... có gì đâu mà khai!
- Tôi đã nghi lắm rồi, mấy tuần nay ngày nào cô cũng về muộn. Mấy hôm tôi hỏi chị Hường, chị bảo cô về lâu rồi mà sao ngày nào cũng 7h mới có mặt ở nhà. Có hôm tôi còn tiện đường qua cơ quan cô để cùng về, bác bảo vệ cũng bảo cô về rồi. Cô tranh thủ cặp kè thằng nào mấy tiếng đấy? Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, có khai thật không thì bảo?
- Không phải đâu, anh đừng ghen tuông vớ vẩn thế?
- Thế cô giải thích đi, không phải ở chỗ nào?
- Anh biết em luôn yêu anh mà. Anh cũng thừa hiểu em đâu có tính lăng nhăng. Anh phải tin em chứ!
- Phải rồi, tin cô, quá tin cô nên giờ tôi thành thằng chồng bị cắm sừng đây này. Lâu nay sướng quá nên giờ cô hóa rồ. Tôi tưởng đâu cô ngoan ngoãn, ai ngờ dối chồng lừa con đi với trai. Cô cũng một phường với mấy ả đứng đường thôi, lại còn già mồm....
- Anh… anh không được xúc phạm em. Em không phải loại người như thế - những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má chị.
- À giờ tôi mới nhớ ra, cô tằng tịu với gã nào đó cho sướng nên mới chán chồng, bỏ bê tôi cả tháng nay. Thế mà tôi cứ tưởng cô mệt, cô bận, tôi cắn răng chịu đựng. Cái kiểu vợ đêm nào cũng nằm quay lưng vào chồng, không chán chồng thì là gì?
- Ơ… ơ… sao anh lại có thể nghĩ ra được những điều như thế?!
- Cô có thú nhận không? Hoặc là cô nói ra sự thật, hoặc là tôi đi. Cô chán tôi rồi thì tôi đi tìm đứa khác cho cô thỏa lòng.
Chị ngẩng mặt nhìn anh đang phừng phừng giận dữ mà nước mắt dàn dụa, không nói nên lời. Nhìn chị lặng im, anh ném phựt chiếc áo xuống sàn nhà rồi bước vội về phía cửa. Thấy vậy, chị ào ra kéo tay anh lại, vừa khóc vừa nói:
- Để em giải thích…
- Cô nói đi!
Chị bước về phía chiếc ghế sofa và lục tìm trong túi xách, lôi ra một quyển sổ bìa màu xanh đưa cho chồng. Anh giật lấy quyển sổ từ tay vợ, lừ mắt liếc qua và thoáng giật mình khi thấy dòng chữ “Sổ khám bệnh” và tên bệnh nhân là vợ mình. Vội vàng lật giở vào trang trong, anh sững người vì dòng chữ bác sỹ viết trong sổ: "Chẩn đoán: viêm lộ tuyến cổ tử cung". Đọc tiếp trang sau, anh thấy dòng chữ ghi chỉ định của bác sĩ, yêu cầu hàng ngày đến đặt thuốc vào buổi chiều và kiêng quan hệ vợ chồng trong suốt thời gian điều trị.
Một lát sau, anh buông thõng tay, để rơi cuốn sổ xuống đất rồi anh trân trân nhìn chị, lòng trùng xuống:
- Sao em không nói cho anh biết?
- Tại vì em xấu hổ, hơn thế em sợ anh cho rằng em “chung đụng” với người khác nên mới bị bệnh nên em giữ kín... Em nghĩ tự mình điều trị theo chỉ định của bác sĩ sẽ nhanh khỏi thôi. Ai ngờ lại làm chồng hiểu nhầm ra nông nỗi này.
Anh lấy tay gạt những giọt nước mắt vẫn còn ướt nhòe trên má vợ: "Anh xin lỗi đã không quan tâm lại còn nặng lời với em, đã làm tổn thương em nhiều quá. Phụ nữ ai cũng có thể mắc bệnh phụ khoa mà, nhất là người đã sinh con như vợ, có gì vợ phải chia sẻ với chồng chứ, sao phải xấu hổ. Từ mai chồng sẽ đưa vợ đi điều trị...". Nói rồi, anh ôm chặt chị vào lòng để xoa dịu nỗi đau chị vừa phải trải qua. Chị cũng đã nguôi ngoai được phần nào, giờ có anh hiểu và chia sẻ, chị sẽ yên tâm điều trị chứ không nơm nớp lo sợ như thời gian qua nữa.
Theo aFamily